Thư viện

Nội dung : Truyện tranh Em Vui tập 5 – Hành trình của Mỉ

Tải về(3,00 MB) Chia sẻ Thích
Nội dung

Đây là tập thứ 5 được chuyển thể từ tập phim truyện tranh cùng tên trong loạt phim truyện tranh của Dự án Em Vui nhằm tăng cường nhận thức của thanh thiếu niên dân tộc thiểu số về phòng chống mua bán người và kết hôn sớm.

Xe khách vừa lăn bánh được một lúc, Mỉ say xe rồi ngủ thiếp đi từ lúc nào. Chỉ đến khi xe vào bến, mọi người kéo nhau xuống thì em mới giật mình tỉnh dậy. Mỉ và bạn gái vội vàng xuống xe và đi tìm thuê xe ôm chở đến quán ăn.

Trên đường đi, Mỉ choáng ngợp trước khung cảnh của thành phố, không khí thật nhộn nhịp, đông đúc với rất nhiều người và xe cộ, những dãy nhà cao tầng, những biển hiệu nhiều mầu sắc, hàng quán thật tấp nập…Nơi đây khác hẳn khung cảnh ở bản của Mỉ, mọi thứ trước mắt đều khiến em cảm thấy lạ lẫm.

Anh xe ôm dừng ở trước một ngôi nhà rộng lớn và bảo “Đến rồi! đúng địa chỉ rồi em nhé”. Mỉ xuống xe và đọc nhanh dòng chữ lớn trên bảng hiệu trước cửa “Quán cơm Hạnh béo”. Vừa lúc đó có một người phụ nữ bước ra và hỏi “Có phải Mỉ và Mai đây không, đi vào đây với cô?”

Đó là cô Hạnh, chủ quán ăn, cô dẫn Mỉ và Mai vào trong nhà. Đi qua khu phía trước với rất nhiều bàn ăn là đến khu nấu bếp, nhìn sang phía bên trái có vài cái phòng nhỏ cho nhân viên ở tại quán. Cô mở cửa một phòng và bảo đây là chỗ ở của Mỉ và Mai.

Cả ngày hôm đó, Mỉ chẳng thấy chị gái của bạn học đâu. Mỉ hỏi cô Hạnh thì cô bảo là chị ấy vừa chuyển ra chỗ làm mới và giới thiệu Mỉ vào đây để làm thay. Cô chủ dặn dò công việc của Mỉ sẽ bắt đầu từ 5 giờ sáng và khi nào hết khách, dọn dẹp sạch sẽ thì được nghỉ ngơi. Cô cũng nhắc lại lương của Mỉ là 3 triệu đồng 1 tháng, ăn, ở cô nuôi và lương sẽ được nhận vào cuối tháng.

Cô bảo vì Mỉ chưa đủ tuổi nên không ký hợp đồng và bảo Mỉ đưa căn cước công dân gốc cho cô giữ. Mỉ nhớ có lần em đọc được tờ giấy do các chú công an xã tuyên truyền rằng là đi làm thì phải ký hợp đồng lao động và không được đưa căn cước công dân gốc cho chủ lao động giữ. Mỉ do dự nhưng do cô là người quen của chị gái của Mai, nên Mỉ quyết định đưa cho cô.

Ngày đầu tiên làm việc, Mỉ thức dậy từ sớm, do chưa quen với công việc và vẫn còn cảm giác say xe nên Mỉ mệt lắm, chân tay mỏi rụng rời, và thấy hơi chóng mặt. Khoảng gần 10 giờ tối, khi hết khách và dọn dẹp xong xuôi, Mỉ mới được về phòng nghỉ.

Thời gian trôi đi thật nhanh, thấm thoắt Mỉ đã làm ở đây được 1 tuần rồi. Hôm đó trời mưa, ít khách nên Mỉ được nghỉ sớm, em tranh thủ gọi điện về cho bố mẹ ở nhà. Vừa nghe thấy giọng nói của bố, nước mắt Mỉ tuôn trào vì tủi thân và nỗi nhớ nhà, Mỉ muốn tâm sự với bố về sự vất vả ở đây nhưng sợ bố mẹ lo lắng nên em chẳng dám nói ra.

Một hôm, trong lúc đang bưng đồ ăn cho khách, bỗng từ phía sau có một anh vỗ vào mông của Mỉ và nói “Đi chơi với anh đi!” 

Mỉ giật mình làm đổ cả bát canh lên người anh ta. Anh ta giận dữ, đứng phắt dậy đòi đánh Mỉ. Mỉ chạy thật nhanh vào bên trong và nói với cô chủ quán. Cô chủ và mọi người xung quanh đều ngăn cản, nói anh ta “không được làm như vậy!” và đuổi anh ta ra khỏi quán.

Mỉ vừa cảm thấy sợ hãi, xấu hổ, vừa thấy tức giận, Mỉ khóc cả buổi tối hôm đó. Cô chủ quán dỗ dành, động viên Mỉ. Được cô chủ và Mai quan tâm, chăm sóc và an ủi nên Mỉ dần quên đi sự việc hôm đó và vui vẻ trở lại.

Bên cạnh phòng Mỉ có 1 bạn là người đồng bào dân tộc Tày, quê ở Lai Châu. Bạn cũng làm việc ở quán, rất vui vẻ và hòa đồng, nên Mỉ thường hay nói chuyện với bạn ấy. Bạn tâm sự, hoàn cảnh gia đình khó khăn nên mới phải đi làm xa nhà. Năm trước bạn đi theo mẹ sang biên giới trồng chuối thuê, nhưng rồi bị một người làm cùng lừa bán cả 2 mẹ con.

Người ấy lợi dụng lòng tin của cả 2 mẹ con, rủ đi chợ phiên nhưng không ngờ rằng sau đó bà ta đã dẫn cả 2 mẹ con bạn ấy đến nơi tập kết của một đường dây mua bán người.

Ở nơi tối tăm ấy, hai mẹ con đã phải chứng kiến những cảnh tượng kinh hoàng. Họ dẫn những chủ lao động đến để xem mặt và chọn những bạn cao to, có vẻ khỏe mạnh và được việc. Còn các cô gái trẻ thì họ bán cho các cơ sở mại dâm trá hình trong các quán karaoke, vũ trường, quán bar hoạt động bất hợp pháp. Ở đó các cô gái bị bắt ép phải tiếp rượu, chiều chuộng, và làm theo ý muốn của khách hàng để được trả tiền. Nếu làm khách không vừa ý các cô gái sẽ bị chủ đánh mắng.

May mắn thay, nhân lúc bọn mua bán người sơ hở, hai mẹ con đã nhanh trí chạy thoát được khỏi khu nhà giam giữ các nạn nhân trước khi bị bọn chúng bán đi. Dù công việc hiện tại cũng rất vất vả mà tiền công thì thấp hơn, nhưng bạn cũng không dám qua biên giới làm việc nữa.

Bình luận
avatar

Sải Thị Chuyền

hay

avatar

Cháng Thị Dín

Đọc lại câu chuyện Cảm thấy rất nhớ hành trình của mỉ Nhớ lúc các cô đến thăm trường 😁 thật sự rất nhớ luôn ạ